[img]
https://2img.net/h/i426.photobucket.com/albums/pp347/panhmi/blog/2061276131_aab4b6854a.jpg[/img]Bất chợt có người hỏi E: "E sợ nhất điều gì?"
- E sợ thứ mong manh. Dễ dàng đến, dễ dàng đi. Dễ dàng nắm trog tay rồi dễ dàng vụt mất.
- E sợ ko thật lòng. Những lời nói giả, những t/cảm giả, kể cả những tổn thương cũng giả. Rồi sẽ đi về đâu khi all đều ko thật!
- E sợ sự thay đổi. Con người mới đó là thế vậy mà fút chốc thôi đã ko còn như cái thuở ban đầu. T/cảm mới đó thôi còn nguyên vẹn, phút chốc thôi đã vỡ vụn đi rồi.
- E lại sợ cả những phút giây hờ hững. Ngày hôm wa còn vồ vập nồng ấm, vậy mà mới đây thôi đã trở nên nhạt nhẽo đến ko ngờ.
- Và E sợ sẽ mãi nghĩ đến A. Về những điều ko thật, về nhữg đổi thay, hờ hững... Về cả cuộc chia tay nhìu tổn thương và thất vọng.
"Mọi thứ trong cuộc sống này đều đã đc sắp xếp và định đoạt từ rất lâu. Và chúg ta! Cố gắng đến mấy cũg ko thoát ra đc những sắp xếp và định đoạt ấy"
Câu nói ấy rất lạ! Cứ như in vào trong đầu người ta, cứ buộc người ta ko thể nào bứt ra khỏi nó...
Phải chăg t/yêu của con người đã đc định đoạt từ rất lâu???
Rằng ai sẽ yêu ai và ai sẽ tổn thương ai...??
Rằng E sẽ yêu A cùng với nhìu lo sợ...??
Rằng A sẽ wên E và gieo vào E những nỗi đau vỡ vụn...??
Để rồi cuối cùng......
Chỉ còn lại cho nhau...
những vô tình hờ hững lướt wa nhau như chưa từng wen biết, như cái cách người ta nhìn vào ko khí... ko thấy... ko yêu???